Nếu mỗi giọt nước mắt
Là một hạt ngọc châu
Thì em, người giàu nhất
Nếu mỗi lúc một mình
Viết được một trang sách
Em, tác giả sử thi
Nếu có thể ra đi
Mà lòng không trĩu nặng
Em, nữ thần mặt trời
Thế nhưng, anh yêu ơi
Em lại người nghèo nhất
Chẳng giữ nổi cho mình
Đôi mắt trong như nước
Cõi lòng nhẹ thênh thênh
Đời người chung quy lại
Cũng một cuộc dạo chơi
Đã đi ắt rồi đến
Sẽ về cát bụi thôi
Em sợ lắm lắm rồi
Ôi những giọt nước mắt
Một cõi lòng muốn vui
Mà sầu kia dập tắt
Trống rỗng thật lớn lao
Đang dần dần chiếm hữu
Em, biết đứng nơi nào
Dịu hiền, chờ anh đến
Một nụ cười trìu mến
Một nụ hôn đắm say
Thiên đàng hay địa ngục
Em sẽ không còn hay.
Hỡi người tình em ơi
Hãy nhìn em lần nữa!
Ước chi em bình yên...
Những giọt mắt ưu phiền
Chẳng cúi đầu che giấu
Muốn yêu anh thật lâu
Mai sau và mãi mãi
Tâm hồn em thiên di!
Ao ước hoài mà chi
Ngày lại ngày trôi đi
Ngàn giọt châu rơi xuống
Phải đó là vĩnh cửu??!
Phải đó là nhân gian??!
Phải đó là nhân gian??!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét