Đọc thơ anh
Những lời nồng nàn
Ký ức dội về rát bỏng
Ôi, "hạnh phúc" ngày xưa!???
Có dòng nào anh viết về em?
Sao trong thơ chỉ là những nụ cười xa lạ
Làn da ấy, ánh mắt ấy, bước đi ấy
Thân quen lắm, mà nào phải em đâu
Ước chi khối tình này có thể vùi sâu
Em muốn quên, không bao giờ cần nhớ
Si mê nào, anh rạn vỡ trong em!
Người hỡi người ơi người tình tôi ơi
Tương lai đã từng khi chỉ là bóng đêm mờ tối
Em tìm em trong em
Em tìm em trong anh
Em tìm em trong những dòng thơ anh viết da diết tình yêu, hơi xuân và nhựa sống
Nếu là ngày xưa, e lòng em nghẹn đắng
Vì em đây chẳng thể đủ cho anh.
Em có ghen không, em còn đau không?
Nhiều năm rồi, sao tim còn nhói
Không nén nổi tiếng thở dài, dài như cơn gió mùa vắt qua những cánh đồng
Em lặng lẽ trong đêm, tìm cho mình phương đông
Để đón ánh nắng mai không anh tinh khôi rạng ngời
Đọc thơ anh
Những môi thơm, em ngoan, nụ mềm
Em muốn xóa đi vùng ký ức
Đã từng, em dành chỉ riêng anh
Không có em, không, không hề có em
Tuổi trẻ, tình yêu, thanh xuân và dâng hiến
Cả những khi bên em toàn vẹn nhất
Trong thơ anh vẫn không có bóng hình em!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét