2/7/11

Ly nước


Chiều, chiều rồi!
Lại một chiều lặng lặng đi qua.
Những cảm giác khác lạ quanh quẩn bên em, không thể cất lên tiếng nói, chỉ là hơi thở nằng nặng ở ngực không thoát ra được, trở thành nét mím môi cam chịu.
Một sự mất mát lớn đã xảy ra. Ôn ngoại đi, và để lại cho con cháu, cho riêng em một nỗi đau câm lặng. Nỗi đau sờ thấy được. Và nước mắt luôn muốn chảy mà phải cố nén xuống!
Em mệt mỏi đến độ không thể chứa được thêm bất cứ ai, bất cứ điều gì.
Nhiều năm rồi, sự im lặng chịu đựng đó đóng cục đóng hòn lổn nhổn như những viên đá. Cựa quậy tí thôi là thấy xót xa.
Lúc này, rất muốn buông tay mọi thứ để an tĩnh. Ly nước này cần có thời gian riêng mình để lắng đọng, cho những vẩn cặn cuộc đời đục ngầu sẽ ngồi im cho em nhìn thấy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes