Cái gì vày vò hồn ta
Kéo ngày lê lết vào hư vô
Muốn cười mà lòng dửng dưng lạnh băng và trơn tuột
Cảm xúc là thứ thịt xay không còn rõ hình dạng.
Vờ vĩnh thản nhiên
Tiêm botox cho trái tim
Để mãi căng cứng các cơ ở trạng thái vui vẻ, chẳng hạn!
Nỗi buồn là cái thứ chết tiệt nhất
Ta vo viên ném vào tĩnh lặng không sóng của mặt hồ
Ly nước ý nghĩ bị rung lắc dữ dội bởi dư chấn của động đời
Đục ngầu, nát bươm và tung tóe mọi loại cặn bã.
Nỗi buồn ơi
Chúng ta vốn không là tri kỷ
Đừng kè kè theo ta suốt những ngày ngắn ngủi phận người
Ngươi không thấy sao
Khuôn mặt ta vẹo vọ vô hồn cố chống cự lại những trống rỗng ngươi mang đến
Ngập lụt cơn đau từ phía không rõ tràn về
Tổn thương tất thảy những thứ ta yêu quý bằng nụ cười câm điếc.
Thế giới màu hồng biến mất khỏi đôi mắt ngây ngô
Thật nực cười
Muốn phỉ nhổ vào chính cái hạnh phúc giả tạo mà ta cố com cóp
Loài người thích tỏ vẻ thương hại những thiếu thốn (có vẻ) lớn lao của ai đó
Qúa mệt mỏi khi phải chịu đựng những cái nhìn vô nghĩa lý rất thông cảm
Thật gớm ghiếc cho những thứ đủ đầy ta và tất cả muốn vơ vét
Chán ngấy
Hãy quay về cái ổ rơm vớ vẩn của ngươi và buông tha ta
Nỗi buồn ngu ngốc ạ!
Ta đã nhẫn tâm quăng đi những sớm mai tràn ngập sương gió trong lành
Nốc từng ngụm to nước mắt cùng những khả ố của số phận
Kinh tởm!
Quay lưng lại với tất cả những khuôn mặt tô vẽ đẹp đẽ và lời nói dịu ngọt vô cảm
Sự rung động nhân loại trở về với khoảng không đen ngòm của vũ trụ
Thương tiếc gì nhau ở cái thế giới mà da mặt ai cũng bì bì và thích thể hiện
Vứt tất cả sống với khỉ hươu trong rừng già
Những thứ bản năng, bản ngã là trò chơi của thời tiền sử
Ném toẹt!
Tạm biệt nỗi buồn
Hãy ở lại cái ổ rơm đầy rận của ngươi
Ta đi đây!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét