Anh đi
Căn phòng hoa hồng nghiêng vạt nắng chiều
Hơi thở ở lại
Trên ngực em.
Em yêu anh!
Nhưng anh sẽ không được biết điều bí mật ấy
Bởi thời gian
Đã trầm tích tình yêu thành kim cương quý hiếm
Em sẽ cất thật sâu, thật kỹ
Không để ai thấy nó, và mang đi
Anh yêu!
Em gom trống rỗng và nước mắt tặng quá khứ
Giữa chúng mình
Không bao giờ còn trống trải
Tất cả bản thể, mình hòa quyện trong nhau
Yêu em đi, bằng mọi con đường đến hạnh phúc
Anh là của em thôi
Dâng hiến cho em tình yêu ủ men bao ngày
Chúng mình cùng nhau đắp xây trở lại
Nụ hôn của anh bỏng rát cỏ cháy
Không để phí hoài từng phút giây cho hoang vắng
Ôm em đi
Em sẽ trốn chạy
Lòng vòng đâu đó
Rồi rung động chân tơ ngã vào anh
Thèm khát
Những nụ hôn trên mọi nơi
Nắng chiều hun cong đồng lá xanh.
Nơi đó
Chúng mình
Lại yêu!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét