31/10/11

Cánh kiến




Chiều thu buông
Cung đàn ai ngày xưa lơi
Thời gian dường chơi vơi!

Thu đến mặn mà
Cánh gió la đà
Đôi khi lòng sầu lắng
Dầu không có chi vương vấn
Chẳng là lòng thi sĩ
Hồn muôn hướng là quê hương
Mắt thường như muốn tuôn lệ buồn
Chút ủy mị tâm hồn
Để quên đi
Những giăng mắc tơ đời!

Muốn tung hết mệt nhoài
Cố tình lãng quên những miệt mài
Lang thang trên những đỉnh núi cao
Nằm dài trên cỏ trong thung sâu
Lắng tai nghe tiếng gõ kiến tóc tách tóc tách
Lặng yên đếm lá thu bay trong chiều tà
Suối róc rách róc rách
Là bản nhạc lòng ta đó
Muông thú ghé đến uống nước
Soi gương vào sỏi đá
Rồi ngẩng mặt nhìn lên trời xanh kia
Bao nhiêu mây trắng trôi về đâu
Đôi cánh thiên di liệng chao
Chấp chới tìm về phương ấm.

Ước chi
Là lá kia phiêu du theo dòng nước
Hoài quên thời gian

Ước chi
Là chim kia
Thế giới không biên giới

Ước sao
Là mây kia
Nương theo gió mà đi
Cần chi
Ngày tháng trôi qua

Ước chi
Và ước chi
Ước chi được tự do, được bứt thoát mọi ràng buộc, mọi trách nhiệm, mọi quan niệm, mọi dự định, mọi kế hoạch, mọi suy nghĩ, mọi trạng thái tâm thức.

Sao cứ muốn...
Sống riêng tâm hồn trong một cõi
Nơi không có ai biết đến
Để ta được là chính mình, vô ưu, vô ngã, vô thủy, vô chung.

Ta không đến từ đâu
Ta cũng không về đâu

Buông lòng cho thu
Về như cánh kiến 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes