Bà ngoại, mẹ và con |
Con trai của mẹ!
Đột nhiên khi đang chuẩn bị cho giấc ngủ trưa như thường lệ thì trong đầu mẹ xuất hiện ý nghĩ viết cho con một vài câu chuyện nhỏ. Thế là mẹ ngồi dậy, bật máy tính và suy nghĩ.
Yanni!
Chỉ còn 3 hôm nữa là đến sinh nhật tuổi 30 của mẹ. Làm mẹ lần đầu ở tuổi này kể ra cũng đã rất muộn màng rồi con ạ. Còn con của mẹ thì sao, hôm nay là ngày con của mẹ chính thức được 29 tuần tuổi. Như vậy chỉ còn hơn 10 tuần nữa thì con sẽ được sinh ra đời. Ôi, mẹ vui mừng và hồi hộp biết bao nhiêu. Mẹ luôn cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi thật tốt và chờ mong từng ngày qua đi trong bình yên để cuối cùng sẽ đến ngày mẹ được bồng con yêu của mẹ trên tay.
Con yêu!
Hai mẹ con mình đã cùng nhau trải qua một chặng đường dài vất vả lắm đó. Con biết không, con là món quà mà Trời Phật đã ban cho mẹ. Mỗi khi đến chùa, mẹ đều cầu xin Quán Thế Âm Bồ Tát ban cho mẹ một đứa con trai. Mẹ đã cầu xin Người rất nhiều, và Người đã nghe được niềm mong ước của mẹ.
Và mẹ biết con đã đến, chỉ bằng những linh cảm mơ hồ, xa xôi nhưng không hiểu sao mẹ lại rất tin chắc vào ý nghĩ đó của mình. Và mẹ đã gượng nhẹ trong mọi hoạt động dù rằng biết bao lần kiểm tra mẹ vẫn chưa thấy tín hiệu rõ ràng cho sự xuất hiện của con trong cuộc đời mẹ. Ngày mẹ quyết định trở lại quê hương, con, trong mẹ, vẫn mới chỉ là dự cảm. Dù vậy, mẹ vẫn nhẹ bước lên đường bởi vì mẹ tin rằng con đã tới.
Và mẹ đã chờ đợi....
Sự chờ đợi của mẹ cuối cùng cũng có kết quả. Bác sỹ báo với mẹ con đã 6 tuần. Trên màn hình siêu âm 4D, mẹ nhìn thấy con của mẹ chỉ là một chấm đen nhỏ. Một chấm đen thôi song với mẹ đó là một món quà quá lớn mà Trời Phật đã ban tặng cho mẹ. Hạnh phúc nào có thể diễn tả được hết bằng lời, âm thầm riêng mẹ mà thôi!
Vậy là mẹ con mình bắt đầu chuyến hành trình cùng nhau. Ba tháng đầu thực sự vất vả ngoài sự dự trù của mẹ đó, con trai à. Đầu tiên là con bắt mẹ ngủ gà gật cả ngày, lúc nào cũng muốn nằm lên giường bất kể thời tiết mưa lạnh hay nắng nóng. Sau đó là con đòi ăn, lúc nào mẹ cũng thèm ăn. Rồi gì nữa, mệt mỏi, uể oải, tính tình nóng nảy, dễ giận hờn, dễ khóc lóc. Mỗi khi ai đó nói câu gì hoặc làm gì đó khiến mẹ khó chịu thì ngay lập tức mẹ sẽ nổi giận và khóc to kinh khủng. Ôi trời, con đã làm cho mẹ trở thành một người khó chịu trong mắt người khác, hic hic. Giận Yanni của mẹ vì việc này ghê luôn đó. Khi nào con lớn lên, mẹ sẽ đánh đòn vào mông con để trừng phạt vì cái tội làm biến đổi tính tình của mẹ nhé!
Trở về, với mẹ, đó là rũ bỏ tất cả quá khứ dù đẹp hay đau buồn. Đó là quyển sách mẹ đã đọc xong và mẹ cần khép lại. Và mẹ muốn ngồi yên một thời gian để thanh tẩy tất cả vẩn đục tâm hồn sau một đoạn đời bụi bặm. Trở về, mẹ làm lại tất cả từ đôi bàn tay trắng. Nhưng không sao, những khổ đau nào đó đã và sẽ là bài học kinh nghiệm xương máu cho sự thành công vào ngày mai của mẹ. Mẹ cần học cách lắng lại những xáo động đó. Và trên con đường đi tới sự bình yên, mẹ vẫn phải chịu đựng những giày vò nhất định. Một trận ốm kịch liệt đã đến với mẹ khi con được 12 tuần. Chà, bà ngoại đã vất vả với mẹ biết bao nhiêu. Bởi vì có con nên mẹ không được uống thuốc khi ốm, thế nên cứ sốt dai dẳng suốt nửa tháng. Trong những ngày vật vã đó, mẹ đã khóc, đã suy nghĩ rất nhiều. Và bởi vì có con là một quyết định riêng của mẹ nên đã có nhiều chuyện buồn xảy ra. Vì trận đau đó mà con cũng bị ốm theo mẹ đôi chút. May là mẹ đi khám kịp thời, biết được, và phải uống thuốc để giữ gìn. Cuối cùng mọi việc cũng tốt đẹp khi con khỏe lên từng ngày.
Sau khi mẹ lành bệnh thì cũng là thời gian mẹ con mình bước vào giai đoạn 2 của thai kỳ. Mẹ thấy mình khỏe hơn rất nhiều, ăn uống thoải mái, không phải ngủ ngày quá nhiều và làm việc nhà rất tốt. Mẹ dành thời gian để viết lách và biên tập lại một số tạp văn, thơ và bút ký mà mẹ viết trong thời gian trước. Mẹ cũng có dự định đi làm trở lại. Nhưng rồi, triệu chứng mất ngủ ban đêm đã xuất hiện. Mẹ thường thức trắng đêm, trăn trở, cố dỗ mình vào giấc ngủ nhưng vô ích. Thế đó, những đêm dài dằng dặc đã vắt kiệt sức mẹ đến nỗi mỗi khi bình minh đến thì mẹ trở thành một người vật vờ. Tóm lại là cũng cực khổ quá chừng luôn nên cuối cùng mẹ quyết định ở nhà vì không đủ sức khỏe để làm việc. Sau này, con sẽ phải chịu phạt thêm 1 roi vì tội bắt mẹ thức đấy nhé, con trai hư nhé! Các dì của mẹ cứ trêu rằng, bây giờ mà con bắt mẹ thức như vậy hoài thành quen, vài bữa sinh con ra, con cũng ngủ ngày thức đêm thế này tha hồ mà trông con nhé. Mẹ cười và nói rằng "đành chịu vậy chứ còn biết làm sao nữa đây!".
Có những khi ngủ thiếp đi, mẹ lại nằm mơ thấy mình hạ sinh một bé trai hết sức dễ ghét. Khi tỉnh dậy, mẹ thẫn thờ suy ngẫm. Có thể là con muốn nói với mẹ điều gì chăng?! Mẹ nghĩ rằng, dù là con trai hay con gái thì con cũng đều là con của mẹ, chỉ của riêng mẹ mà thôi, nên không có chi phải chọn lựa. Vì vậy, mẹ đã không vội vã về việc tìm hiểu giới tính của con, mẹ để đến tận tuần thứ 18 để đi siêu âm. Mẹ đi cùng bà ngoại, trong lúc ngồi chờ, ngoại con nói với mẹ rằng là con trai thì tốt hơn. Mẹ nghĩ, năm nay tuổi Nhâm Thìn, nếu sinh con gái thì sau này con sẽ còn vất vả hơn cả mẹ bây giờ, con trai dẫu sao cũng được tuổi. Có điều, con cái là do trời cho, làm sao mẹ quyết định được, phải không con?!
Mẹ bước vào phòng siêu âm với tâm trạng hết sức thanh thản. Điều mẹ quan tâm là con của mẹ có khỏe không mà thôi. Tuy vậy, khi bác sỹ siêu âm đang chăm chú thăm khám cho con, mẹ có hỏi bác ấy rằng con là con trai hay con gái. Vị bác sĩ đó không trả lời mẹ, ông ấy tập trung làm việc của mình, và mẹ cũng không hỏi gì thêm. Mẹ nhìn lên màn hình, mẹ thấy con của mẹ cử động tay chân và đầu, mẹ thấy con cố gắng đưa tay lên miêng mút rồi làm tuột ngón tay, và con lại cố gắng đưa tay lên miệng mút lần nữa. Mẹ bật cười vì vui. Cuối cùng, bác sĩ nói với mẹ: "Con trai nhé!". Đúng ý bà ngoại con rồi nhé! Khi bước ra, bà ngoại đón mẹ với ánh mắt háo hức, mẹ nói với bà ngoại: "Con trai mẹ à!". Ngoại con hớn hở vui mừng ghê lắm. Mẹ nhẹ nhõm trong lòng. Mẹ sợ sinh con gái thì con sẽ lận đận như mẹ, mẹ không muốn điều đó xảy ra chút nào!
Nhớ lại những kỷ niệm đó, mẹ thấy ấm áp quá. Ngày tháng cứ thế trôi đi. Mỗi tháng, mẹ lại đi khám một lần. Bác sĩ bảo con đang lớn lên trong bụng mẹ khỏe mạnh thì niềm vui trong mẹ lại lớn thêm một chút. Mẹ ngóng chờ từng tín hiệu của con. Và một ngày nọ, đã thấy con đạp chân lên bụng mẹ. Cảm giác đó thật kỳ lạ. Những cú đạp từ yếu ớt đến mạnh dần lên. Lúc thì đạp hai bên thành bụng, lúc thì đạp gần rốn, lúc lại đạp thẳng lên dạ dày khiến mẹ đau nhói. Đôi khi mẹ nghe bụng mẹ sôi lên ùng ục, bác sĩ nói đó là lúc con đang cố gắng đưa tay lên miệng mút, làm rơi và lại cố gắng đưa tay lên miệng mút. Mẹ con mình có một trò chơi bí mật. Ấy là khi nào con đạp nhẹ vào bụng mẹ thì mẹ sẽ gõ tay lên thành bụng báo với con rằng mẹ biết rồi. Và con lại đạp trở lại vào vị trí tay mẹ đang đặt. Cứ thế, mẹ con mình nói chuyện với nhau như vậy mỗi tối. Thật là kỳ lạ và hạnh phúc. Con có cảm nhận như mẹ không?
Và mẹ cũng chọn được cho con những bản nhạc phù hợp. Con của mẹ dường như rất yêu thích âm nhạc. Mỗi khi mẹ cho con nghe, con lại đạp rất mạnh trong bụng mẹ. Thế nào, con trai, sau này con sẽ trở thành một nhà soạn nhạc vĩ đại chứ nhỉ?! :D
Cùng với sự trưởng thành của con, mẹ cũng nhận ra rất rõ con đang di chuyển, con đạp bằng chân hoặc thúc tay vào bụng mẹ. Có lúc trở đầu đuôi rất ngộ nghĩnh. Thêm một ngày qua đi, tình yêu thương con ngày càng lớn lên trong mẹ. Dì Hằng cũng đã có em bé. Mẹ và dì sẽ sinh con và em cách nhau 3 tháng. Sau này con sẽ có bạn để chơi cùng rồi đó. Mẹ và dì sẽ cùng nhau nuôi các con lớn lên. Dì và bà ngoại luôn quan tâm và chăm sóc cho mẹ. Tình cảm đó đã dìu dắt mẹ đi được một đoạn đường khá dài rồi đó. Con yêu, hãy ngoan ngoãn và lớn lên khỏe mạnh nhé. Mẹ cũng sẽ giữ gìn sức khỏe cẩn thận, ăn uống thật đầy đủ để sau này con trai mẹ sẽ là một chàng trai cao lớn, oai vệ và thông minh, tài hoa. Con là người bạn, là chỗ dựa cho mẹ nữa đó.
Ái chà, chỉ còn hơn 10 tuần nữa thôi. Bà ngoại và dì Hằng đều hồi hộp. Mẹ đã chuẩn bị cho con được nhiều áo quần và khăn tã rồi. Ít bữa nữa, mẹ với ngoại sẽ đi mua thêm ít thứ nữa là xong. Yanni, mẹ đã phải chờ nhiều năm rồi mới được đón nhận hạnh phúc của một người làm mẹ. Tuy rằng hiện tại mẹ vẫn chưa có kinh nghiệm gì về việc bồng em bé, chăm sóc con và sau này là cả việc dạy dỗ con nữa, nhưng mẹ có bà ngoại bên cạnh, bà ngoại sẽ chỉ cho mẹ những cách làm tốt nhất. Với lại, mẹ có bản năng của một người phụ nữ, rồi mẹ sẽ biết cách chăm lo cho con trai của mẹ.
Yanni, ngoan ngoãn con nhé. Mẹ yêu con rất nhiều. Mẹ sẽ dành cho con tất cả những gì tốt đẹp nhất mà mẹ có được. Con sẽ không phải chịu bất cứ thiệt thòi gì vì mẹ sẽ mang lại cho con tất cả những thứ cần có để con được hạnh phúc và sau này sẽ trở thành một con người có ích cho xã hội, hiếu thảo với ông bà, người thân. Mẹ có nhiều ước mong thầm kín, rồi sẽ chia sẻ cho con khi con đủ tuổi trưởng thành.
Yanni, mẹ đã chọn cho con một cái tên thật đẹp, thật tốt. Cái tên đó sẽ là hành trang tuyệt vời đầu tiên đưa con bước vào cánh cửa cuộc đời.
Yanni, mẹ của con sinh vào tháng bảy. Đó là cái tháng của sự cô đơn. Nhiều năm của tuổi ấu thơ trôi qua, chưa năm nào mẹ được đón một sinh nhật thật sự hạnh phúc. Khi còn nhỏ, bạn bè vào thời gian ấy đều đã nghỉ hè, về quê, chỉ còn một mình mẹ. Khi lớn lên, mẹ lại sống xa nhà, tại nơi làm việc bạn bè chẳng có. Cũng đã có những sinh nhật có tiếng cười và sự quan tâm của đồng nghiệp nhưng nó vẫn thiếu hơi ấm của tình yêu mà mẹ chờ đợi. Vì thế, mẹ đã chọn cho con ra đời vào một mùa thật đẹp, đó là mùa thu. Khi đó, tiết trời trở nên mát mẻ, dễ chịu, mọi người háo hức bước vào một khoảng thời gian tuyệt diệu của năm, và học trò thì ríu rít trở lại mái trường. Những sinh nhật của tuổi ấu thơ của con, cũng như phần lớn các năm trưởng thành trong đời, con sẽ không bao giờ phải chịu sự cô đơn như mẹ đã từng trải qua.
Mẹ trót sinh ra vào mùa hè nóng bỏng, thế nên mẹ thèm lắm những cơn mưa có thể khiến trái tim mẹ không bị đốt cháy. Vậy mà, con có tin không, mẹ lại luôn chìm ngập trong cảm giác cô đơn lạnh giá. Mẹ mong con trai mẹ sau này được sống những ngày tháng vô ưu lo của thời ấu thơ và có ý nghĩa khi đã trưởng thành. Con sẽ trở thành ai đó, và làm được những việc gì đó cho cuộc đời, phải vậy con nhé!
Yanni, yêu con rất nhiều. Mẹ con mình cùng cố gắng nhé. Mười tuần, không dài cũng không ngắn, đủ để mẹ chuẩn bị cho con nhiều điều bất ngờ khi mẹ con mình gặp mặt. Lúc mẹ viết những dòng này, con đang đạp liên hồi vào dạ dày của mẹ đó, hi hi.
Khi con sinh ra đời, cũng là lúc những ngày tháng khó khăn của mẹ qua đi. Hạnh phúc nhân đôi, mẹ ao ước đợi chờ!
Hôn con trăm ngàn nụ hôn âu yếm, con yêu!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét