16/8/13

Đứng dậy



Tôi đang thấy một mùa thu tươi mới
Đến bên tôi chẳng quản lúc nắng mưa
Tôi đang giữ trong tim niềm vui mới
Trên tay tôi một thơ ấu nô đùa

Ngoài hiên vắng từng thanh âm rõ lắm
Chim chích bông ríu rít những phúc ca
Tiếng gió lượn qua thềm nhà rất lạ
Mang theo mình hương thơm của phương xa

Tôi đã nghe lòng tôi phơi nắng ấm
Những mốc meo không còn chỗ bám neo
Hoa một đóa nở êm đềm sân nhỏ
Mà tặng đời tinh khiết thật bao la.

Tôi vui quá, tôi lắng nghe tất cả
Tôi ngồi yên thâu nhận hết vào lòng
Mầm sống mới yêu đời đang trỗi dậy
Sau hoàng hôn ai cũng biết bình minh

Tôi đứng dậy, tôi đưa tay nắm lấy
Tương lai tôi và hạnh phúc của tôi

Và niềm vui đọng mãi trên bờ môi
Trong ánh mắt, trong tiếng cười con trẻ.

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Không hiểu sao, chợt cảm thấy yêu bài thơ này, thương bài thơ này như yêu thương một nỗi niềm xưa cũ. Dẫu biết người viết chưa hẳn đã nghĩ suy như mình, nhưng em sao lại có cảm giác nhói đau bởi những trong trắng tận cùng và bản nguyên, sơ khai nhất. Hay em đau vì thơ người đã chạm vào tận cùng cảm xúc trong em, những cảm xúc mà em đã mất... Em xin lỗi vì đôi dòng nhất thời này.

Nguyễn Thị Diễm Châu nói...

Cảm ơn bạn, vì đã nhìn thấy một trong trắng, nguyên sơ!

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes