7/6/12

Mẹ



Mẹ của con!

Vậy là còn đúng 1 tháng nữa con gái của mẹ tròn 30 tuổi. Đối với một người con gái, tuổi 30 đánh dấu một bước ngoặt lớn của cuộc đời. Tuổi 30 thuộc về sự trưởng thành, chín chắn, yên ổn. 30 tuổi là một cái mốc mà rồi bất kỳ ai cũng phải vượt qua và mỗi người mang theo cho mình những tâm trạng khác nhau. Còn con, mẹ biết con đang nghĩ gì khi tuổi 30 của mình sắp đến không?

Những ngày xa mẹ vừa qua thực là những ngày dài đăng đẳng. Kể từ khi mẹ sinh con ra cho đến bây giờ, có lẽ đây là khoảng thời gian đáng nhớ nhất của con. Rời vòng tay âu yếm của mẹ, con bước chân ra xã hội với vô vàn khó khăn, gian khổ. Nói sao hết những ước vọng cháy bỏng khát khao lập thân lập nghiệp. Tả sao hết những mộng mơ tình yêu lý tưởng. Đôi chân của con không nề hà đường xa mệt mỏi, vượt qua biết bao trở ngại chỉ mong một ngày mang thành công - hạnh phúc của mình trở về làm quà tặng mẹ, báo hiếu cho mẹ.

Và con chưa thực hiện được ước mơ đó. Nhưng hôm nay, ngày mai, đôi chân con vẫn đang đi tới, ngày đó sắp đến gần rồi mẹ ạ. Bởi vì con gái của mẹ "chưa bao giờ dừng lại".

Ba mươi tuổi, con chưa đạt được những điều mà một người con gái bình thường nào cũng cần phải có. Nhưng hề chi, con đã tìm được cho mình một con đường để đi, bình thản, thong dong không vướng bận.

Mẹ, mỗi ngày ở bên mẹ, được mẹ chăm sóc, vỗ về, yêu thương, chia sẻ lặng thầm, con như được uống linh dược, đã dần hồi phục rồi mẹ ạ. Khi con trở về bên mẹ, đó là lúc con đã kiệt quệ, tổn thương và đau khổ đến cùng cực, đến tuyệt vọng. Con thậm chí không thể đứng dậy nổi, không thể làm được gì, nói được gì. Mẹ, con đã ngồi yên như thế này rất nhiều tháng ngày. Ngồi thật lâu trong tĩnh lặng. Con để mặc thời gian trôi đi. Con không nhớ gì về mặt trời đã mọc, ngày tới, đêm đến và thêm một bình minh rực rỡ tỏa lan. Con không nhớ bây giờ là mùa đông, hay mùa xuân, hay mùa hạ. Con không cảm nhận được cuộc sống như con từng quá nhạy cảm với cuộc đời. Trong ngôi nhà của mẹ, con buông lơi tất cả, để cho những vẩn đục, băng giá, đau khổ rối loạn lên hết quỹ đạo của nó, để cuối cùng chúng có thể dần dần lắng xuống, nằm im. Cái mà con cảm giác thấy mỗi ngày chính là ánh mắt của mẹ, đôi tay của mẹ, giọng nói của mẹ, hơi thở của mẹ mỗi tối khi mẹ nằm cạnh con và.... những con giận dữ vô lối điên loạn của con mà thôi. Mỗi khi chợt vô tình mà nhớ lại những giày vò của cuộc đời dành cho mình, con lại tự hành hạ bản thân đến kiệt quệ. Bao giờ, những giọt nước mắt đau xót của mẹ rơi vì con cũng vực con dậy. Không, con không có quyền làm mẹ đau khổ vì con nhiều hơn nữa. 

Mẹ biết không, con đã từng ghi vào sổ tay, vào những nơi còn làm việc câu nói riêng của mình rằng: "Tôi 30, nhanh lên!". Con biết tuổi 30 sắp đến, và khi đó con vẫn chưa làm được gì cho bản thân và gia đình, con đã hối hả, con đã cố gắng. Chỉ tiếc mọi thứ từ bản thân con còn có hạn. Có lẽ, cái con cần chính là thêm thời gian trải nghiệm. 

Nếu ai đó hỏi con có ân hận vì những gì đã trải qua, đã chọn lựa, con sẽ trả lời với họ rằng con không bao giờ ân hận. Nếu ai đó hỏi con có oán trách gì những người đã làm con đau khổ, con cũng sẽ trả lời rằng con không oán trách. Cái con giận hờn với cuộc đời chính là bởi vì tại sao con đã cố gắng đến như vậy mà con vẫn chưa đạt được bất cứ điều gì. Còn bây giờ, con đã hiểu giá trị của sự thất bại. Nó cho con cơ hội nhìn nhận lại bản thân mình toàn vẹn hơn, sâu sắc hơn, biết được rằng có những nhược điểm nào dẫn mình đến kết quả đó. Từ trong đống bùn lầy này, con sẽ lại đứng lên, mạnh mẽ, tự tin, điềm tĩnh. 

Mẹ, con yêu mẹ biết bao. Con biết ơn mẹ biết bao. Mẹ không phải là người hay nói lời âu yếm nhưng ánh mắt và đôi tay của mẹ âu yếm cuộc đời con xiết đỗi. Mỗi khi mẹ đi mua đồ ăn sáng cho con, mẹ lại ngồi bên cạnh chăm chú nhìn con ăn. Những buổi chiều, mẹ lại cặm cụi chặt dừa cho con uống. Con nhìn vào lưng mẹ, đôi tai của mẹ, những giọt mồ hôi mẹ lặng lẽ rơi xuống. Con lắng nghe tiếng mẹ nói, tiếng bước chân của mẹ bất cứ khi nào có thể. Con cố ăn thật ngon miệng, con cố uống thật đã đời những ngọt mát, thơm bùi mẹ cho con trong lúc mẹ ngắm con. Lúc ấy là lúc bao nhiêu giọt nước mắt của con chực rơi xuống mà con cố kìm nén. Mẹ, chỉ có mẹ là nhìn con bằng đôi mắt yêu thương hoàn toàn, trọn vẹn đó thôi. Con đã quá thừa thãi những lời giả trá ngoại giao ngọt ngào, những ánh mắt cố tỏ ra hiểu biết, thân thiện, an nhiên nhưng hành động của họ thì đi ngược lại tất cả. Mỗi bước đi của họ là mỗi nhát xẻng và một nắm đất để chôn vùi tâm hồn, ước mơ, tình yêu và khát vọng của con xuống một nấm mồ sâu hoắm. Con đã sợ hãi tất cả những điều đó rồi. Nơi ánh mắt mẹ, tình yêu thương trong suốt, lấp lánh và không ngừng hiển hiện, bao phủ lấy trái tim suy nhược của con, ủ ấm và xoa dịu những cơn đau đang ẩn nấp đâu đó sẽ bất thần xuất hiện vặn xoắn trái tim con.

Mẹ, con xin lỗi mẹ vì những nóng nảy, vụng dại của con. Mỗi lần như vậy, con đều ân hận lắm. Sự ân hận sâu thẳm trong tim không dễ gì nói ra được. Để mỗi đêm, con đều lặng ngắm mẹ trong giấc ngủ. Những lúc ở xa mẹ, những lúc con buồn khổ cô đơn rơi nước mắt, con đều ao ước được trở về với mẹ, ngủ bên cạnh mẹ để được mẹ ôm con vào lòng.

30 tuổi, người con gái cô đơn là con lại tìm lại quê hương lòng mẹ để nương náu, hồi sinh!

30 tuổi, mẹ lại chìa tay ra, nắm lấy bàn tay run rẩy yếu đuối của con, truyền cho con sức mạnh và niềm tin vào lẽ sống!

30 tuổi, con nhờ mẹ dìu con những bước đi trở lại với cuộc đời!

Mẹ, ở bên mẹ, con thấy thật ấm áp. Tình yêu thương của mẹ như làn gió mùa xuân, như dòng suối róc rách âm thầm chảy mãi, như biển rộng trời cao hoài bao la chan chứa. Và con, dù bao nhiêu tuổi, vẫn bé dại, thơ ngây trở về lặn ngụp.

Mẹ, con thương mẹ và mang ơn mẹ nhiều nhiều lắm!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes