11/9/14

Đi qua những nắng mưa

Lâu lắm rồi tôi mới lại có chuyến đi trên cung đường Hồ Chí Minh. Nhân tiện gia đình đi dự tiệc cưới của anh trai họ, tôi tay xách nách mang con trai tham dự cuộc du lịch vô cùng vui vẻ làm quà tặng cún con yêu dấu nhân con sắp tròn hai tuổi. Sau nhiều năm mài mòn một cơ số quần Jean và váy, cái mông cũng lép đi nhiều phần vì công việc văn phòng tẻ ngắt, đầy áp lực, chuyến đi này như chiếc chìa khóa tra lại vào cái ổ khóa “chủ nghĩa xê dịch” đã bị tôi cố tình lãng quên rất nhiều năm. Tuy lần này lắc lư quắc cần câu trên ô tô nhưng do uống thuốc chống say xe liều mạnh nên đầu óc tỉnh táo lạ thường, thức suốt chuyến đi. Trường Sơn dấu yêu, xanh ngắt và đầy kỷ niệm ở trước mặt, bên cạnh, sau lưng, song song như một người bạn tri kỷ nhiều năm gặp lại. Thấy lòng có nhiều chuyện để nói…
 
Gần mười năm trước, khi đang làm báo, tôi từng nhiều lần một mình một xe máy chạy dọc theo đường Hồ Chí Minh đoạn A Lưới - Quảng Nam tới các bản làng xa xôi hẻo lánh, những đồn biên phòng gần biên giới, ghé thăm các anh trong Ban chỉ huy xây dựng đường HCM của bên Sông Đà. Nhớ nhiều nhất các hành trình trên con đường xuyên Trường Sơn ấy những khi đang mùa xuân. Tôi từng đứng lặng lẽ rất lâu ngắm nhìn khung cảnh thảm hoa rừng, dây leo trên các triền núi, dưới thung lũng và lan rừng trên các tán cây cổ thụ rừng nguyên sinh nở hoa thơm ngát. Tôi thường dừng lại rửa tay, rửa mặt khi gặp một khe suối nào đó đọc đường đi. Nước tuôn ra từ khe đá mát lạnh tê người. Tầm 3h chiều sương mù bắt đầu giăng dày đặc phải bật pha gần mà đi xuyên qua hàng km đường trong mù mịt, lạnh buốt. Có lần ghé thăm một Đồn biên phòng (không còn nhớ tên nữa) chiều 29 tết. Thấy các anh để cây đào rừng trước sân, và mấy con gà chạy loăng quăng trên đường HCM trong gió rét biên giới căm căm mà lòng ấm lạ lùng. Tôi cũng từng phải nhờ một cán bộ xã dẫn đường người Pako uống giúp tô rượu đoác to tổ bố để khỏi mếch lòng các già làng đã tiếp đón. Và còn nhiều nhiều niềm hạnh phúc khác khi đôi chân này được đặt lên những vùng đất cách xa thành phố đó.
 
Nhiều năm rồi xa cách nghề báo, cái đam mê dịch chuyển, ảnh iếc vẫn còn nằm sâu trong tâm khảm. Ba năm gần đây mắc chuyện đẻ con, nuôi con rất đàn bà phụ nữ, tạm gác lại niềm say mê đi mà nhiều khi đêm nằm vắt tay lên trán thấy thèm quá được hít thở một hơi dài giữa trời đất lồng lộng. Hờ, vì vậy mà tôi nói với con trai “Ta đi thôi!” ngay khi có cơ hội được bứt ra khỏi những tẻ nhạt đời thường.
 
Chuyến ô tô chở tôi và gia đình xuyên qua mấy trăm cây số đường Hồ Chí Minh. Nơi nắng rực rỡ, nơi mưa mù mịt trời đất. Trong khi mọi người ngủ thiếp đi vì quá mệt, tôi lặng nhìn những quả núi đã hàng chục năm sau chiến tranh vẫn còn phơi cái đầu trọc lóc đất nồng, nhiều đồi toàn cây bụi, cỏ tranh. Chẳng biết do hậu quả của chất độc dioxin hay do con người phá rừng lấy gỗ và làm rẫy. Tôi đi qua những con khe, suối cạn trơ đáy toàn đá hộc đá hòn trong khi Tây Nguyên đang mùa mưa. Tôi đi qua những trị trấn, thị tứ thấy huyên náo chẳng khác gì thành phố, tự nhiên xúc động tột độ khi nhìn thấy một rổ rau sống tươi ngon lạ lùng toàn bắp chuối trắng thái mỏng. Trường Sơn vẫn đó, xanh một màu xanh xa xăm. Tôi đi qua những nương lúa, rẫy sắn, rẫy dứa cheo leo trên vách núi. Tôi nôn nao vì xe lắc quá mạnh khi qua những khúc cua tay áo và còn cả vì mùi thơm của đất trời tràn vào qua cửa kính. Tôi và các em hét to lên khi nhìn thấy một dòng thác hùng vĩ đổ xuống từ núi cao hoặc đi qua một con suối nước chảy rào rào. Tôi cũng ớn xương sống khi nhớ lại những bữa cơm trên đường đi, lơ ngơ là bị chặt chém không thương tiếc (hj hj). Tôi sung sướng khi đặt chân đến Pleiku và ngạc nhiên vì thành phố này nhiều dốc hơn sự tưởng tượng của tôi . Mỗi tội mưa nhiều quá, mà các bậc cao niên trong đoàn cứ nhất mực đòi ăn món Huế cho nên cuối cùng vẫn chưa thoát ra được phong vị Huế bởi cái công thức mưa dầm + bún bò giò heo, ha ha. Lâu ngày không đi đâu, thấy mình đúng là sắp thành con ếch giương đôi mắt to thô lố nhìn đời qua đáy giếng. Nghĩ mà xấu hổ!
 
Không có nhiều thời gian dừng lại, Trường Sơn với tôi chỉ nói chuyện với nhau bằng ngôn ngữ không lời. Trái tim rung lên bao nhiêu cảm xúc, thấy tiếc vì mình cần phải thêm một thời gian nữa mới lại có thể bắt đầu tiếp tục những chuyến đi. Lần này chắc khó quay lại với nghề báo xưa cũ, mà cũng không đi một mình nữa. Tôi hẹn hò với con các cuộc khám phá. Hứa hẹn nhiều thú vị đây. Chàng mới vừa tròn hai tuổi, cũng còn kha khá thời gian.
 
Ờ thì hành trình cũng như cuộc đời, phải xuyên qua bao cuộc nắng mưa để đến một cái đích nào đó. Nhưng tôi yêu cái lồng lộng của đất trời, nó giúp tôi bớt đi những tủn mủn lo toan cuộc sống thường nhật, cho trái tim được trẻ lại với những khao khát vươn xa, chinh phục. Cho tôi được hạnh phúc thấy mình lớn lên sau những trải nghiệm. Cảm ơn bác tài đã lái xe an toàn, giúp cho gia đình đi đến nơi về đến chốn. Những khi cùng gia đình dừng chụp ảnh xì teen lếch thếch bên ven đường HCM, hoặc mỏi mệt xà vào một quán cơm trên đường đi ăn vội vàng chống đói và mặt tái mét khi nhìn hóa đơn thanh toán, cũng như khi áo quần sang trọng lấp lánh đi dự tiệc, tất cả đều là kỷ niệm đẹp đẽ và vui tươi mà tôi cần lắm trong chặng hành trình riêng mình.
 
Cảm ơn những nắng mưa cuộc đời cho giữ chân tôi nhưng cũng có lúc đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh vượt qua mọi trở ngại. Này thì Pleiku, này thì Tây Nguyên, còn đó với nhau một lời hứa quay lại, không phải bằng cách “cưỡi ô tô xem mưa” như lần này đâu nhé!

Huế, 11/09/2014

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Design by Free WordPress Themes | Bloggerized by Lasantha - Premium Blogger Themes | Facebook Themes