Một tiếng động vang lên, nàng choàng tỉnh. Vừa hay tan khỏi một giấc mơ.
Nàng ngồi dậy, ngơ ngác một lúc rất lâu vẫn chưa định thần. Hình ảnh cuối cùng đầy ám ảnh với cảnh nàng địu con trai đang say ngủ trong lòng đứng ở ngôi nhà đó, rất gần những người mà từng một thời nàng vô cùng yêu thương đó, nhưng không một ai đón nhận mẹ con nàng. Nàng chuẩn bị bế con đi khi bên ngoài trời sập tối âm u và mưa gió rít gào chờ đợi. Giấc mơ này cứ vài ngày lại lặp lại một lần khiến vết thương trong tim của nàng tấy đỏ, tưởng chừng mãi mãi đau đớn khôn nguôi.
Nước mắt cứ thế rơi xuống, lã chã. Sợ con trai nhìn thấy, nàng vội vàng lau đi.
Nàng đã cố tình ngủ quá lâu để mong quên đi cơn đau dài dằng dặc của mình, như thể đó là cách duy nhất giúp nàng chạy trốn khỏi thực tại đang hiện hữu. Nàng không biết bản thân sẽ còn cần bao nhiêu tháng năm nữa để có thể điềm nhiên nhìn lại. Mỗi ngày đều cố gắng lao mình vào công việc, sự bận rộn chân tay sẽ giúp cho đầu óc xao lãng đôi chút. Nàng gượng được cho qua mọi thứ cũng nhờ vào điều đó.
Co lại như một con nhím, nàng xù lớp lông cứng và sẵn sàng bắn trả vào mọi thứ gợi nhắc đến sự thất bại, giá trị bản thân đã bị mai một của mình. Nàng bất cần tất cả. Có lẽ tự thân đã bỏ bê nuôi dưỡng tâm hồn quá lâu nên con người nàng chai cằn như đá sỏi.
Bởi vậy, khi quay lại với cuộc sống sau nhiều năm lẩn trốn, nàng thấy mình ngẩn ngơ như một con nai đi lạc vào thành phố. Mọi thứ thật lạ lẫm.
Lật quyển danh bạ nhạc khi cùng đồng nghiệp đi hát karaoke, nàng tìm những bài hát mình yêu thích rất khó khăn vì nó gần như bị chìm đi trong vô số những bản nhạc mới.
Nếu đi uống cà phê nói chuyện với những người thân thiết hiện tại, nàng cũng chẳng biết đi đâu ngoài đến những quán xưa cũ từng ngồi nhiều năm trước. Vậy nên nàng toàn để họ chọn quán rồi tới.
Bạn bè xưa, họ đã đi rất xa, trong khi nàng còn đang dậm chân tại chỗ. Khi có dịp gặp lại, câu chuyện của họ dường như chả ăn nhập gì với tư duy của nàng, còn những gì nàng nói ra, họ gần như không hiểu. Khoảng cách quá lớn, nàng cũng không thiết tha hàn gắn. Cứ thế buông cho mọi thứ được tự do đi theo quỹ đạo của nó. Dẫu có tuột khỏi tầm tay thì nàng cũng dửng dưng chẳng hề nuối tiếc.
Ngay cả khi quay lại với công việc viết lách, nghề của mình, nàng cũng gặp vô số trở ngại. Một bộ não đã từ chối nạp thông tin mới quá lâu chẳng khác gì cánh cổng bị rỉ rét, ngay cả mở ra cũng là một sự khó khăn.
Thành phố của nàng không lớn, nhưng trong khi nàng quanh quẩn ở nhà gặm cho khuyết cái bánh khổ đau to tát của mình thì hàng loạt con đường, cây cầu, ngã ba, khu đô thị, tuyến xe bus, nhà hàng, khách sạn, quán cà phê, khu vui chơi, trường học, bệnh viên được xây dựng, hoạt động. Vậy nên mỗi lần đi đâu nàng thường mất khá nhiều thời gian để tìm đường.
Rồi xu hướng sống của người ta bây giờ, thời trang, điện thoại, sự thụ hưởng, quan điểm lập thân..... Ai cũng tỏ ra thông minh, sành điệu với vô số thiết bị công nghệ hiện đại, thông minh kè kè bên người. Nhiều lĩnh vực kinh doanh mới xuất hiện mỗi ngày. Một người yêu hi-tech, công nghệ nội dung như nàng mà nay thấy đầu óc sao quá lạc hậu, như bị đóng băng, rất khó khăn trong tiếp thu kiến thức nghề nghiệp.
"Mình sẽ như thế này đến bao giờ?!" - nàng tự hỏi.
Cái vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên vô sự với đời của nàng ngày càng hoàn hảo. Nàng chẳng hề quan tâm đến việc con người mình đã biến đổi, thậm chí cũng có thể là đã biến chất. Có những lúc quá căng thẳng, nàng dường như nhấn chìm mình trong đại dương đen tối không lối thoát. Chẳng còn nhận ra bản thân.
Lạc lõng quá lâu, mất quá nhiều thời gian cho một vết thương đã cũ, liệu có nên không?
Bao nhêu điều, bao nhiêu người, bao nhiêu việc cần nàng quan tâm, giải quyết, gánh vác, nàng định phó mặc cho đời đến lúc nào?
Đêm có thể thẳm đen và giông bão thét gào, nếu trốn tránh hoặc hãi sợ đối đầu, thì liệu tự nó có thể tan đi?
Nàng biết rõ câu trả lời, chỉ có điều nàng có làm được để mình không còn lạc lõng trong thế giới tươi đẹp này hay không mà thôi??!
Sẽ thay đổi chứ, nàng ơi, vì con trai và những người yêu thương nàng bên cạnh?!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét