Bây giờ Huế là mùa hè, Huế chang chang nắng và thành phố được sống những ngày sống động, hướng ngoại hiếm hoi. Dù là như thế thì Huế vẫn có nét êm đềm riêng. Mỗi chiều đi làm về, tôi lại tưởng tượng ra cái ngày con trai lớn thêm một tí, chiều chiều mẹ lại cầm tay con đi dạo dọc theo những con đường hoa cỏ xanh ngắt, gió thổi rì rào mơn man để ra bờ sông Hương ngồi vãn cảnh hoàng hôn. Hình ảnh đó như động lực thúc đẩy bước chân tôi băng băng vượt qua những trở ngại của cuộc đời.
Đôi khi tôi cũng muốn khóc.
Chỉ là đôi khi thôi. Đó là những lúc đôi vai trĩu nặng, mệt mỏi vì không chống đỡ nổi với cuộc đời. Ha ha, không khóc không còn là phụ nữ. Nhưng những giọt nước mắt đó ít khi được tự do thoát ra khỏi khóe mắt. Nó biết rằng nó phải xuôi xuống, chảy vào trong!
Tôi thích một cuộc sống hoàn hảo. Tôi thích an toàn, ổn định. Đó là đặc điểm của Cự giải. Tôi thích con vật này vì nó giống tôi, một đứa ưa đi ngang và ngang ngạnh như cua. Tôi đi những con đường người khác ngại đi, và làm những việc người khác ngại làm. Nói chung, sau khi trải qua biết bao thăng trầm, tôi nhận thấy sự ương bướng chưa từng mang lại hạnh phúc cho tôi. Nhưng tiếc thay tôi lại không dừng lại được sự ương bướng trong tâm tính mình. Và tôi có lẽ sẽ còn đi ngang đến hết cuộc đời này.
Chắc tại sinh ra vào tháng 7 nên tôi thích nhất là số 7. Dân làm ăn ghét số 7 vì họ gọi nôm na số đó là số thất bát, hư hại, không thành công. Dù có nhiều ý kiến chê bai về con số này thì tôi vẫn yêu nó nhất. Đơn giản thôi, vì tôi sinh ra vào tháng 7 mà.
Trước tôi yếu đuối, từng nghĩ rằng mình không hội tụ đủ điều kiện để được hạnh phúc cho nên nếu mình không được hạnh phúc trong cuộc sống thì đó là lỗi do mình. Ngốc thật. Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn ngây ngô khi nghĩ như vậy. Bây giờ tôi chẳng thông minh hơn xưa nhưng tôi không đi tìm sự hoàn hảo của cuộc sống và bản thân nữa. Tôi chấp nhận sự khiếm khuyết của tôi, của những người xung quanh tôi, và của cả những điều đang hàng ngày xảy ra với mình. Cũng như tôi chấp nhận được cái vẻ xương xương gầy gò mỏng manh mà ương ngạnh của hình hài số 7. Và rồi tôi thấy hạnh phúc.
Còn hai tháng nữa con trai tôi được 2 tuổi. Cậu bé là niềm hạnh phúc vô tận của tôi. Mỗi khi tôi đi làm, con trai đứng trước cửa vẫy vẫy tay, miệng nở một nụ cười tươi rói và nói: "Bai bai, bai bai, bai bai mẹ đi làm!". Khi tôi chuẩn bị lái xe đi, con trai lại nói: "Mẹ đi rồi!". Tôi mang nụ cười của con bước vào công ty, ở đó, mỗi ngày, những điều bất ngờ vẫn thường xảy ra, có nhiều lúc vượt quá sự chịu đựng của mình. Tôi có thể khóc cười nhân gian ở đó. Cuối ngày, khi vừa bước ra khỏi nơi làm, tôi rũ bỏ ngay lập tức những hỷ nộ ái ố tầm thường và trở về với con. Ở trong nhà, dù có đang làm gì thì nhóc con cũng nghe thấy tiếng xe của mẹ. Cu cậu lại chạy ra cửa chờ mẹ, miệng nở sẵn một nụ cười. Mẹ bước vào cửa, anh chàng reo lên: "A, mẹ. Mẹ Bách!". Mẹ phải chạy vội ra sau nhà, gột rửa toàn bộ bụi đường để tránh lây nhiễm bệnh cho con. Và buổi tối là một cuộc vui chơi vô tận với bao nhiêu trò vui: Mẹ tắm cho chàng và sau khi tắm xong thì hai mẹ con ướt đẫm cả người, mẹ đẩy xe cho chàng đi hóng mát trong sân; mẹ đưa chàng ngắm sao trăng và chỉ cho chàng những ngôi sao sáng nhất, vầng trăng tròn đầy nhất; mẹ đi kiếm thằn lằn cho chàng nhìn vì chàng rất thích thằn lằn; mẹ chỉ cho chàng đàn kiến đang đi kiếm mồi và những con gián, chuột, bọ ngựa xấu xí...để tập cho chàng không sợ hãi trước mọi thứ; mẹ cho chàng ngửi mùi thơm của một bông hoa nho nhỏ mới nở, mẹ cho chàng cầm những chiếc lá để cảm nhận cuộc sống muôn màu; mẹ tặng chàng một chú cún đất dễ thương, chàng ôm cún vào lòng bằng đôi tay bé nhỏ, thơm lên mũi chú cún, mẹ muốn chàng biết cách bộc lộ tình thương từ khi còn thơ bé; mẹ đọc thơ Trần Đăng Khoa cho chàng nghe, mẹ đọc truyện cổ tích ru chàng ngủ, mẹ đi lấy nước cho chàng uống, mẹ chạy theo sau lưng chàng mệt nghỉ để giải quyết các chiến trường của chàng, mẹ chiến đấu với chàng để dành lấy chiếc máy tính làm việc; mẹ đi lấy khăn lau mặt cho chàng, mẹ thay quần cho chàng khi chàng tè.... Khi chàng lên giường ngủ rồi thì mẹ cũng bải hoải toàn thân, cũng lăn ra đánh một giấc đến tận sáng rõ. Và trong khi mẹ cuống cuồng chuẩn bị đi làm thì chàng nhất định ôm chân mẹ, ngẩng mặt lên nhìn mẹ và đòi mẹ bế đi chơi. Mẹ lại phải tìm bà ngoại để giải cứu. Rồi chàng lại bai bai mẹ đi làm.
Đôi khi buổi tối, mẹ đưa chàng ra đường xem ô tô xe máy, xem người qua kẻ lại xôn xao.
Đôi khi mẹ đưa chàng đi siêu thị, cho chàng đứng trong giỏ hàng và mẹ đẩy đi khắp chỗ để mua hàng và chàng thích thú quan sát mọi thứ.
Đôi khi mẹ đưa chàng đi uống cà phê với bạn bè của mẹ, chàng ngoan ngoãn ngồi yên trong 1 tiếng đầu và hút hết một hộp sữa tươi. Sau đó thì chàng bắt đầu chạy quanh quán và mẹ lại chạy theo chàng muốn đọa.
Đôi khi mẹ cho chàng về biển, chỉ cho chàng biển rộng mênh mông với muôn vàn sóng gió, mây trời, cánh diều. Mẹ nhúng chàng xuống nước biển mặn chát khi chàng yêu cầu và sau đó ôm chặt lấy chàng khi chàng vừa khóc vì sợ vừa thích đùa với sóng.
Chàng đã biết yêu cầu mẹ làm cho chàng việc này việc nọ.
Chàng muốn uống, chàng nói: "Nước"
Chàng muốn ăn, chàng nói: "Đói"
Chàng đau bụng, chàng nói: "Ị rồi ị rồi, đi xi!"
Chàng muốn chơi, chàng nói: "Banh"
Chàng thích mẹ bế đi rong, chàng nói: "Đi chơi, đi chơi!"...
Cứ thế, chàng lớn lên hồi nào mẹ không rõ. Mẹ chỉ biết chàng lớn khi chàng chuyển những yêu cầu mẹ làm việc gì đó cho chàng từ 1 từ lên thành câu 2 từ, 3 từ và sẽ còn nhiều từ hơn về sau này.
Mẹ xót xa khi đi làm về thấy chàng bầm một bên má.
Mẹ khóc khi chàng sốt cao
Mẹ vui khi chàng cười và làm đủ trò nghịch ngợm
Mẹ hạnh phúc khi chàng ăn được nhiều, ngủ được nhiều, và mặc đồ trông rất đẹp trai.
Mẹ tự hào khi chàng tỏ cho mẹ thấy chàng thông minh, ham học hỏi và nắm bắt rất nhanh.
Huế đang mùa hè, Huế chang chang nắng. Huế thời tiết thật khó chịu nhưng tôi vui vì mình đã trở về với Huế và đang sống những ngày đẹp nhất cuộc đời bên cạnh con trai yêu thương.
Dù cuộc sống còn đó nhiều gian nan đường trần và hàng ngày hàng giờ tôi vẫn phải gồng mình để chiến đấu với nó cho miếng cơm manh áo, cho ước mơ và tương lai mẹ con tôi nhưng tôi hạnh phúc vì mình đã lựa chọn nó, chấp nhận nó và vượt lên nó!
Mười ngày nữa tôi được 32 tuổi. Bước qua ngưỡng ba mươi tôi mới nhận thấy mình là ai trong cuộc đời này.
Tôi có thể không phải là một người tình, một người vợ tốt nhưng tôi biết mình là một người mẹ tuyệt vời của con.
Tôi có thể là một kẻ yếu đuối trong tình yêu nhưng chắc chắn một điều tôi là một người mẹ mạnh mẽ. Tôi sẽ bảo vệ con trai tôi an toàn trước mọi phong ba cuộc sống.
Tôi có thể là kẻ từng thất bại nhưng tôi biết mình sẽ là một người mẹ hiểu con mình nhất!
Số 7 có hình dáng không hoàn hảo khi nhìn qua trông mỏng manh không điểm tựa. Nhưng, nhìn xem, số 7 mang dáng hình mũi con tàu vững chãi luôn ở tư thế sẵn sàng vượt qua muôn trùng khơi biển lớn.
Tôi thấy thân thể mình nhẹ nhõm và có thể bay lên theo những nụ cười của con trai.
Bởi vì tôi là một người mẹ tháng 7.
Vậy đó, tháng 7 đang đến. Tự thấy mình thật hoàn hảo ở tuổi 32!!!